18 thg 12, 2011

Tết ơi đừng đến

Một chút se lạnh cùng với cái yên tĩnh đến lạnh lùng của vùng quê nghèo khiến tôi nhớ đến mùa xuân của 7 năm về trước.
Bạn trẻ cuộc sống với những câu Chuyện tình yêu, ngoại tình, tâm sự của les, gay và những bài viết sinh động, đa chiều về thế hệ 8x - 9x
Hồi ấy tôi học lớp 8, cái tuổi chưa đủ lớn để suy nghĩ nhiều nhưng cũng không còn bé nhỏ gì nữa. Mùa xuân luôn là niềm trông ngóng của tôi, cũng bởi mùa xuân có cái tết cùng tiền lì xì và bộ quần áo mới. Giá mà tôi có thể viết mùa xuân có cái tết cùng những phong bao lì xì đỏ thắm có lẽ sẽ văn học hơn. Nhưng sự thật là hồi đó họ hàng nhà tôi, cả làng cả xã tôi còn nghèo quá, mua được phong bao lì xì có khi không còn tiền để lì xì nữa. Giờ đây khi đã trưởng thành tôi mơ mộng nhưng tuyệt nhiên không thích những điều phi thực tế. Và thực tế đôi khi lại rất phũ phàng, nó phũ phàng bởi gieo đau thương mà không lấy gì phủ lấp.
Tôi cũng như bao đứa trẻ khác khao khát một cái tết biết bao. Tôi đã gói ghém cẩn thận bộ quần áo mới mẹ mua cho, chỉ chờ tết đến là mặc thôi. Và còn nữa, một cuốn sổ nhỏ lên danh sách cô dì chú bác… tất cả những người họ hàng sẽ mừng tuổi tôi. Tết xong, ai mừng bao nhiêu tôi sẽ điền vào. Chắc sẽ ít có đứa trẻ nào cẩn thận được như tôi. Tôi phải ghi lại là để so sánh với các năm trước, cũng là để tránh nhầm lẫn, rồi còn gửi mẹ tôi nữa.
 Từ nhỏ mọi người đã đánh giá tôi thuộc thành phần ghê gớm. Vì cái bản tính ấy của tôi mà mọi người nhiều khi thấy sợ tôi hơn là yêu quý. Tôi cũng chẳng bận tâm nhiều vì cái tuổi của tôi lúc ấy chưa thúc giục tôi phải để ý đến xung quanh xem người ta nghĩ gì về mình. Tuy nhiên tôi lại rất sùng bái một người, đó chính là bà nội tôi. Sùng bái, yêu quý và kính trọng nữa. Lúc nào tôi cũng quấn lấy bà. Tôi từng đọc được ở đâu đó viết rằng: “Tất cả những người bà trên đời đều tốt”. Tôi thấy đúng quá. Bà tôi biết rất nhiều câu chuyện cổ tích. Tôi ngủ với bà từ khi còn nhỏ. Đêm nào tôi cũng đòi bà kể chuyện cho nghe, vừa nghe chuyện vừa sờ ti bà là thú vui mà tôi không thể nào từ bỏ được. Một năm, chỉ có một ngày duy nhất tôi không được ngủ với bà đó là đêm 30 tết. Bởi vì, sáng hôm sau tôi phải mặc quần áo mới cùng bố mẹ đến chúc tết ông bà. Khi cái tết của năm học lớp 8 đang sắp đến gần tôi cũng háo hức lắm.
Bài dự thi: Tết ơi đừng đến, Bạn trẻ - Cuộc sống, Bai du thi, tet, tet va nhung ki niem dang nho, bai du thi ve tet
Dòng sông ơi, thời gian ơi có bao giờ mi chảy ngược cho ta sống mãi bên bà... (Ảnh minh họa)
Tôi đã đếm từng ngày, chỉ còn 16 ngày nữa thôi. Quần áo mới, sổ danh sách, mọi thứ đã xong xuôi. Đợi chục hôm nữa là sẽ cùng bà gói bánh chưng. Bà hứa năm nay sẽ gói cho tôi mấy cái bánh chưng con một mình ăn cho đã đời. Năm trước được có một cái ăn chẳng bõ dính răng. Quần áo mới, bánh chưng con, tiền lì xì, bao nhiêu thứ đợi tôi phía trước, mong đến tết quá. Niềm vui sướng con trẻ của tôi có lẽ cứ thế mà nhân lên khi số ngày đến tết càng ngắn lại nếu như không có cái ngày hôm ấy. Tôi đi học về là hớn hở chạy vào nhà bà ngay, sao nhà bà hôm nay đông thế? Tôi thấy người lớn nói chuyện với nhau: bà tôi không sống được bao lâu nữa, ung thư giai đoạn cuối rồi, lâu nhất cũng chỉ được hai tháng nữa thôi. Nước mắt tôi cứ thế mà chảy ra không sao ngăn được. Bà tôi đang sống vui vẻ cơ mà, thỉnh thoảng bà có kêu đau một chút nhưng rồi lại thôi cơ mà. Bao nhiêu dự định của tôi về tương lai, khi tôi lớn và làm ra tiền tôi sẽ mua rượu cho bà tôi uống vì bà tôi thích uống rượu lắm, sẽ mua quần áo mới cho bà vì bà tết đến cũng chỉ thấy mặc quần áo cũ thôi.
Tôi đã nghĩ như thế đấy nhưng ông trời sao không cho phép tôi được báo hiếu với bà. Không có bà tôi sẽ sống thế nào đây? Tôi không cần tết nữa, chỉ cần bà ở bên tôi thôi. Những ngày sau đó, tôi không rời khỏi giường bà. Những cơn đau hành hạ khiến bà rên rỉ, bà tôi không còn chịu đựng được như trước đây nữa. Tôi cũng không còn được ngủ với bà nữa, các cô các bác và cả mẹ tôi thay phiên nhau ngủ với bà để trông bà. Vài ngày sau, khi tôi đang ngủ thì bố tôi gọi dậy bảo con vào với bà đi. Tôi vội vàng đi theo bố. Các cô các bác đều ở đây cả rồi. Tôi thấy lạ quá, sao lại đông đủ thể này. Tôi đứng nép vào góc tường vì trên giường bà mọi người đã ngồi kín rồi. Trông bà tôi có vẻ đau đớn lắm, dường như bà tôi đang gồng lên để nhìn mặt tất cả mọi người. Bà tôi nhìn mọi người nhưng sao bà không nhìn tôi? Câu hỏi này ai sẽ trả lời cho tôi? Bà tôi đã đi rồi.
Người ta bảo bà có thể sống được hai tháng nữa vậy mà đến giờ mới được hơn một tuần. Sao ông trời lại nhẫn tâm đến thế? Sao ông không lấy những tháng năm được sống còn lại của tôi chia cho bà tôi một nửa để tôi lúc nào cũng được sống bên bà. Đó có lẽ là cái tết buồn nhất trong cuộc đời tôi. Cái tết mà tôi đã ước gì nó đừng đến. Năm ấy vì nhà có tang nên cả nhà tôi ở nhà không đi chúc tết ai. Tôi cũng chẳng thèm đếm xỉa đến quần áo mới, đến sổ danh sách nữa. Sau này, mỗi năm tết đến, thấy người ta thi nhau sắm tết, chuẩn bị gói bánh chưng tôi lại nhớ bà vô cùng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét